Tha thứ không làm hại ai
Bạn sẽ nhẹ nhõm, thanh thản và vui vẻ. Một cuộc sống hạnh phúc không có chỗ cho sự thù hằn, oán ghét cùng với những cảm xúc tiêu cực khác. Những muộn phiền bực dọc chẳng khác gì những khối đá mà chúng ta đeo vào tim mình, và khiến cho trái tim đó lúc nào cũng nặng trĩu, u tối.
Bạn thấy đấy, phần lớn những phiền muộn đó thường xuất phát từ sự không hài lòng của bạn về cách người khác hành xử với mình. Bạn thấy mình bị đối xử thật bất công, bạn thấy người khác đã không đếm xỉa đến cảm xúc của mình, bạn tự bảo rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho họ vì đã làm tổn thương đến bạn... và muôn vàn những điều tương tự khác khiến cho cuộc sống của bạn như bị che phủ bởi một màn mây đen luôn sẵn sàng phóng ra sấm chớp. Mà bạn biết đấy, chẳng ai muốn bị "sấm chớp" trúng vào mình bao giờ. Vì thế, người khôn ngoan sẽ tránh xa những đám mây tích điện như thế (tôi cá rằng chính bạn cũng chẳng bao giờ muốn gần một người luôn hằn học). Và bạn trở nên cô độc hơn, và rồi bạn lại giận dữ à trách móc, và bạn không tha thứ cho người khác vì họ đã làm cho bạn thành ra khó chịu thế này...
Bạn có thể lý luận rằng, cái vòng luẩn quẩn của những oán trách, buồn bã, giận dữ, thâm chí là thù hằn ấy là do người khác gây ra, rằng bạn thế này mà người khác họ lại thế kia, rằng những điều họ làm thật sai trái với bạn, và xứng đáng để bạn dành cho họ những cảm xúc u tối như vậy. Bạn biết không, họ cũng nghĩ y như vậy với bạn đấy. Đổ lỗi cho người khác là việc rất đơn giản. Và rất nhiều những xa cách, hiểu nhầm, xung đột, những mối quan hệ đổ vỡ không gì hàn gắn.... đã bắt đầu tư đó. Bạn luôn có đủ lý lẽ để không tha thứ cho một ai đó. Bạn cũng đã nghe xung quanh mình, bao nhiêu người đã tuyên bố không bao giờ tha thứ cho kẻ kia. Những người Hồi giáo nói rằng họ không bao giờ tha thứ cho người Mỹ, còn những người Mỹ, nhất là sau sự kiện 11 tháng 09, cũng tập hợp đủ lý do để nuôi một nỗi oán hận vĩnh viễn với người Hồi giáo. Vì thế, chiến tranh, khủng bố, giết chóc... oán thù chất chồng oán thù, đó là diện mạo của thế giới chúng ta ngày nay.
Hãy tha thứ! Không phải ngẫu nhiên mà thông điệp đó đã được những nhà truyền giáo, những tu sĩ Thiên chúa giáo, Phật giáo... nói đi nói lại hàng nghìn năm nay bằng lòng kiên nhẫn vô bờ bến. Tha thứ, vì sự thù oán chỉ sinh ra thù oán, và tận cùng là sự diệt vong. Tha thứ, tất cả mọi người đều có thể mắc sai lầm. Kể cả bạn. Nếu bạn không tha thứ, sao bạn có thể đòi hỏi người khác tha thứ cho mình?
Dĩ nhiên, để trở thành một người biết tha thứ không phải là chuyện đơn giản. Nếu bạn tha thứ, chỉ để nhấm nháp hình ảnh bản thân như một người biết tha thứ, thì thực chất chỉ là thay một hòn đá này bằng hòn đá khác, có thể nhẵn nhụi, đẹp đẽ hơn nhưng không bao giờ làm trái tim bạn nhẹ nhõm. Tha thứ thực sự chỉ diễn ra trên nền tảng sự thông cảm sâu sắc. Bạn vượt qua được sự tự ái của bản thân để có thể hiểu được vì sao người kia lại hành xử như thế, có thật họ cố ý làm tổn thương bạn hay không, mà nếu thật thì điều đó xuất phát từ đâu? Hay chính bạn cũng đã vô tình làm điều gì để họ phải hiểu nhầm mà không biết? Đi đến tận cùng vẫn đề để với sự điềm tĩnh, khách quan, không để cho cảm xúc của cái tôi tự đại xen vào, hẳn rằng sự tha thứ sẽ đến với bạn một cách tự nhiên, như thể một nguồn nước tốt lành chảy qua tim bạn và cuốn đi những viên đã xấu xí.
Nếu bạn đã từng nếm trải cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản của một trái tim rộng mở biết tha thứ, tôi chắc rằng, bạn sẽ không bao giờ đánh đổi nó lấy nỗi oán giận u ám sinh ra từ những trái tim vị kỷ.
Tha thứ chỉ thực sự diễn ra trên nền tảng của sự cảm thông sâu sắc.
TĐCS