Nếu đột nhiên em muốn buồn, thì hãy buồn tự nhiên đi
Có những sáng thức giấc, chúng ta cảm thấy mệt mỏi rã rời. Chúng ta căm ghét ánh nắng đang nhảy nhót ngoài cửa sổ. Chúng ta khó chịu với tiếng người ta í ới gọi nhau dưới đường. Chúng ta không muốn thức dậy, đeo lên mặt chiếc mặt nạ giả tạo, tươi cười và bước ra khỏi nhà. Chúng ta chỉ muốn được vùi mình trong đống chăn gối, trong những nỗi sầu khổ của mình.
Đôi khi chúng ta chỉ mong đừng ai, đừng ai đến phá vỡ sự yên tĩnh của mình. Chúng ta chỉ cần một ngày được sống cho chính mình, làm những gì chúng ta thích, ăn những gì chúng ta muốn, hoặc là, chẳng làm gì hết. Chúng ta đã chán các buổi tụ tập cà phê cùng bạn bè, nơi mà chúng ta phải cười, phải nói những điều ngay cả bản thân chúng ta cũng không thấy hứng thú. Chúng ta đã thấm mệt khi luôn cố tỏ ra mình rất vui vẻ. Lòng chúng ta có vui đâu, chúng ta chỉ đang cố sống theo số đông mà thôi.
Chúng ta đã cố gắng rất nhiều, đúng là vậy, nhưng sự cố gắng của chúng ta chưa bao giờ được công nhận. Chúng ta như kẻ đi hoang bơ vơ trơ trọi giữa đời. Chúng ta không biết mình là ai, chúng ta đang làm gì, chúng ta sẽ phải như thế nào. Chúng ta chông chênh giữa những khuôn mặt không biết là thật hay là dối, chúng ta không còn dám mở lòng, chúng ta luôn e sợ mọi người, mọi việc.
Chúng ta nhận ra mình thật kém cỏi, ngay cả việc sống khác đi chúng ta cũng e dè, sợ sệt. Chúng ta đã đủ cô đơn cho cả một đời, nhưng chúng ta không dám tiến tới xa hơn. Chúng ta e ngại nhưng chúng ta cũng khao khát. Một ngày đưa nhau rong ruổi khắp các con phố cũng có thể khiến chúng ta sợ hãi khi phải nghĩ về. Chúng ta muốn được lo lắng cho ai đó, và được ai đó quan tâm lại. Nhưng chúng ta đã không dám hy vọng như thế nữa rồi. Chúng ta vì buồn mà thèm vui, nhưng cũng vì vui mà sợ buồn. Chúng ta mâu thuẫn rất nhiều. Chúng ta chưa bao giờ nói có với tình cảm của mình, dù thật lòng rất muốn. Để rồi đem nỗi dằn vặt ấy về giày vò bản thân.
Có những ngày như thế, những ngày chúng ta tưởng chừng đã hiểu ra tất cả, nhưng cuối cùng chúng ta lại chẳng biết gì. Chúng ta càng vùi mình sâu trong tổ kén mà chúng ta đã xây dựng bằng cách giấu kín lòng mình. Nhưng chắc chắn, chúng ta sẽ không thể nào nở ra xinh đẹp như một chú bướm được.
Nhưng dẫu sao, vẫn nên có những ngày lạc lõng như thế này, để chúng ta hiểu bản thân đang cần gì và muốn gì. Hãy để một ngày chúng ta được quên hết thế giới bên ngoài, không cần quan tâm ai đánh giá chúng ta ra sao, nghĩ về chúng ta như thế nào. Hãy ngủ, hoặc ăn, hoặc lang thang đâu đó một mình. Hãy cười, hoặc khóc, hãy làm tất cả những gì chúng ta phải giấu giếm bấy lâu. Chẳng sao cả, ai cũng sẽ cần có một ngày được sống và buồn như vậy...
TĐCS
thông điệp cuộc sống