Dù có mất hết tất cả, cũng hãy tin rằng mình là người may mắn!
Chuyện xảy ra cách đây đã 15 năm nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa thể nào quên được. Hôm đó cũng đã muộn rồi, tôi đang trên đường về nhà như thường lệ thì bắt gặp một người vô gia cư đang đứng ở lối ra của ga tàu. Anh ta trông có vẻ khoảng 40 tuổi, mà cũng có thể trẻ hơn với chiếc cao trung bình, mái tóc đen dài ngang vai cùng một chòm râu ngắn.
Đôi mắt của anh ấy khiến người đối diện không thể không bị thu hút. Đó là một đôi mắt màu nâu và nói thế nào nhỉ, nó lấp lánh tia sáng ư, tôi cũng không biết nữa. Một đôi mắt biết cười và phát sáng, có lẽ là vậy. Chẳng phải mọi người thường nói rằng đôi mắt sẽ nói lên rất nhiều điều về người đó ư, điều này chắc chắn đúng với người vô gia cư mà tôi đã gặp. Anh ta đứng đấy, vẫy tất cả mọi chiếc xe chạy qua và mỉm cười, thi thoảng còn nhảy múa rất vui vẻ.
Mỗi ngày sau khi hoàn thành xong công việc, tôi thường suy nghĩ và lo lắng về rất nhiều điều, nhưng rồi tôi đã đặt hết chúng sang một bên mỗi lần trông thấy anh ta. Cảm giác như niềm vui sẽ ùa đến bất cứ lúc nào mỗi khi người vô gia cư đó xuất hiện. Tôi sẽ nhanh chóng hạ kính xuống và đứa cho anh ta vài đồng xu, rồi chúng tôi hỏi han nhau dăm ba câu về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Câu trả lời của anh ta lúc nào cũng thế: "Tôi là người may mắn".
Biết là câu trả lời của anh ấy lần nào cũng vậy thôi, nhưng tôi vẫn cứ hỏi. Nó khiến tôi rất ngạc nhiên vì thử nghĩ mà xem, một người vô gia cư, không có gì trong tay nhưng lại cảm thấy bản thân mình may mắn. Anh ấy khiến tôi nghĩ về sự may mắn của chính mình, đúng nhỉ, tôi cũng là một người may mắn! Bà mẹ đơn thân với 4 đứa con đáng yêu, có một ngôi nhà để về và một công việc để kiếm tiền nuôi tụi nhỏ.
Thế rồi không lâu sau, tôi bị sa thải. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như bầu trời đã sụp đổ đến tan nát như thế. "Tôi biết lấy gì để nuôi con đây? Rồi cuộc sống của chúng tôi sẽ đi đến đâu?" - trong đầu tôi chỉ nghĩ được đến vậy. Lái xe về nhà với tâm trạng không thể tuyệt vọng hơn, tôi cũng không để ý rằng mình đã đi đến đoạn đường vẫn thường gặp người vô gia cư nọ. Anh ta vẫn ở đứng đó, mỉm cười với tôi và vẫy những chiếc xe ô tô khác như mọi ngày. Tôi bị lỡ mất đèn xanh nên đành phải dừng lại. Người vô gia cư cười rất tươi, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: "Hôm nay, tôi sẽ cho cô 1$".
Nói đoạn, anh đưa tay vào túi và lấy ra tờ 1$. Mọi chán nản, tuyệt vọng của tôi như được thổi bay đi hết cả. Tôi bật khóc nức nở. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn ra ngoài mà ôm chầm lấy anh ta.
Ngày hôm đó, anh ta đã cho tôi nhiều hơn tờ 1$, chính anh ấy đã dạy cho tôi 1 bài học mà tới tận giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Dù ai đó lấy đi hết những gì bạn có thì cũng chẳng có lý do gì để bạn không được vui vẻ cả. Tôi bị mất việc, tôi không có một khoản tiền tiết kiệm nào, nhưng không sao, tôi vẫn là một người may mắn.
Từ đó về sau, bất cứ lúc nào gặp khó khăn, tôi đều nhớ về bài học của người đàn ông vô gia cư đó. Hãy luôn nghĩ rằng mình là một người may mắn, năng lượng từ điều đó sẽ có thể giúp bạn vượt qua tất cả mọi điều.
TĐCS
thông điệp cuộc sống